Mt5:44 Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em. Mt5.48 Anh em hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện. Ga15:15 Thầy không còn gọi anh em là tôi tớ nữa, vì tôi tớ không biết việc chủ làm. Nhưng Thầy gọi anh em là bạn hữu, vì tất Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng Mời bạn xem thêm câu thả thính crush đặc sắc nhất nhé. Gọi anh là thầy hay chồng, để em biết đường hết lông bông. Gọi Anh Là Lính Cứu Hoả Chàng lính cứu hỏa chuyên dập lửa cũng trở thành hình ảnh đưa vào các câu thả thính đấy. Gọi anh là lính cửu hỏa. Vì khi anh đến em rất nóng bỏng. Ba mẹ tôi mất sớm nên anh em tôi ở với ông nội từ nhỏ. Năm tôi học lớp 10 ông bệnh mà đi, thành chúng tôi là những đứa trẻ mồ côi bơ vơ chẳng biết bám víu vào ai. Không có tiền, tôi quyết định nghỉ học đi gom đồng nát hoặc làm thuê, ai thuê gì làm nấy, lấy tiền nuôi cậu em trai kém mình 5 tuổi. Làm Hiện anh chị đã có 3 con là các cháu Nguyễn Phan Hoài Anh (SN 2010), Nguyễn Phan Trúc Quỳnh (SN 2013) và Nguyễn Hải Đăng (SN 2018). Do đặc thù công việc nên việc 2 vợ chồng cùng ca trực là chuyện bình thường, có khi một tuần 3-4 buổi cùng ca trực. Trong chân lý về bốn sự thật về nỗi khổ của con người (Tứ diệu đế), Đức Phật đã chỉ ra rằng, ghét nhau mà phải sống với nhau thì nỗi khổ sẽ càng tăng lên, gọi là oán tắng hội khổ. Cho nên một khi không yêu thương thì nên giải quyết ly hôn để nhẹ gánh.Nếu cố níu kéo là thiếu nhân đạo, bất kể là vợ hay chồng. Vợ bị hiếp vì chồng nói ra bí mật công ty. Tin tưởng chồng sẽ giữ bí mật của công ty nên Ai Kano mới nói ra với anh điều quan trọng ấy nhưng nào ngờ, chàng lại bán đứng mình nói điều đó với phía đối tác để ngày hôm nay, dù không muốn thì cô ả cũng đành phải Năm lớp 10, Đại học Giao thông Thượng Hải chủ động đề nghị trao học bổng và tuyển thẳng đối với Thiệu Diệc Ba, đối với anh khi đó, đây chắc chắn là cơ hội hiếm có, nhưng bản thân anh hiểu rõ tham vọng của mình nên đã từ chối. Năm lớp 11, anh một lần nữa J3xiOg. Lại bắt đầu 1 năm học mới, năm nay là năm 3 đại học rồi nên tâm trạng tôi đây chả còn hồi hộp, bỡ ngỡ như mấy mắm sinh viên mới vô trường đang lóng nga lóng ngóng tìm người quen như thế kia. Thang máy kêu "ting" tới lầu 6, tôi thất thểu tìm phòng học 603 theo chỉ định của học phần ở cổng thông tin trên website của trường. Nay đầu năm nên dân chúng có vẻ hơi vắng, chắc lại còn chưa muốn tạm dừng những cuộc chơi trong hè hay vẫn còn dưới quê lên thành phố không đồng hồ đã 6h50, còn 10 phút thầy cô sẽ vô lớp, tôi ráng lôi ổ bánh mì ra gặm cho đỡ đói. Chưa kịp táp miếng đầu tiên thì bọn lâu la trong lớp bắt đầu xì xào " Giáo viên mới vô khoa mình năm nay đó tụi mày, đúng soái luôn, chị tao khoá trên nói bữa giờ mà tao không tin" , " trai đẹp đâu ra vậy tụi bay? Dạy lớp mình môn này hả?" vàn bình luận nhốn nháo vang lên trong phản xạ tôi ngó lên."Trời đất mẹ ơi!" Tôi cảm thán trong lòng mình. Trước mắt tôi, trên bục giảng, cái người tôi sẽ gọi là thầy kia như 1 vầng hào quang chói loá thu hút ánh mắt của toàn bộ nữ sinh trong lớp và cả ngoài lớp. Giáo viên mới tôi đoán tầm gần 30 tuổi là cùng, ấn tượng nhất là đôi mắt chim ưng sâu cùng đôi môi mỏng nhưng kiên nghị khiến thầy khá lạnh lùng và khó gần, chỉ cần mím môi nhẹ má phải thầy có 1 lúm đồng tiền sâu hoắm, nhan sắc cực phẩm này không có chỗ nào chê được. Thầy chắc cao ngót ngét 1 mét 8,thân bận chiếc áo sơmi màu đen tuyền làm nổi bật làn da trắng sáng, chân thì mang đôi Puma trắng thể thao cùng với chiếc quần jean xanh đen không bỏ áo trong thùng, mái tóc hớt undercut vuốt keo gọn gàng, đúng chuẩn soái ca ngôn tình của lũ con gái bọn tôi. Phong cách giản dị nhưng trẻ trung và vô cùng nam tính của thầy khác hẳn với các giáo viên nam lớn tuổi lúc nào cũng đóng thùng quần tây, cùng cặp kính trễ xuống mũi mỗi lần bước vào lớp là tôi chỉ muốn ngáp ngắn Tôi xin giới thiệu, tôi là Khổng Thành Vũ, giáo viên hướng dẫn mới vào khoa mình năm nay. Hôm nay, tôi sẽ phụ trách giảng đề môn Tạo dáng theo chất liệu của các em, sau đó sẽ phân nhóm cho các thầy cô khác để hướng dẫn các em trong môn học này. Các em ổn định vị trí tôi điểm thầy trầm vang rất nam tính và cực bắt micro, điểm danh 1 hồi lớp 50 mạng nhưng chỉ có 30 mạng có mặt. Trong quá trình điểm danh 1 số sinh viên đi trễ cúi đầu lủi lủi bước vào bị thầy đánh dấu lại Còn 10 bạn vắng mặt này tổng kết môn sẽ bị trừ 0,5 điểm. Các em đi trễ tôi vừa đánh dấu trừ mỗi em 0,25 điểm. Các em là sinh viên, mới môn học đầu năm, ngay buổi giảng đề quan trọng để biết môn này nó học về cái gì lại nghỉ học, vậy thì còn tha thiết học làm gì cho phí tiền mẹ cha. Còn các em đi trễ,như vậy có tôn trọng giáo viên của mình không? Cảm giác đi trễ hãnh diện lắm hay sao hay phải luồn luồn cúi cúi như thế, đằng nào cũng phải đến trường tại sao không sắp xếp đến đúng giờ cho rồi ? Tính tôi khá khắt khe tôi nói trước như vậy, nhưng tôi nghĩ sẽ tốt cho các em sau này nên mong các em hợp tác. Còn nữa, trong quá trình tôi giảng đề tuyệt đối không sử dụng điện thoại di động nghe gọi gì hết, nên các em chú ý giúp là toang 2 con mắm bạn thân tôi rồi, 1 con thì vắng mặt còn 1 con thì đi trễ. Sau khi thầy lên tiếng, toàn bộ tụi tôi vỡ mộng im re. Hajza...thầy đẹp nhưng khó nuốt. Nhưng cách thầy giảng đề đối với chúng tôi rất hiện đại và mới mẻ. Có những mảng lần đầu chúng tôi được nghe tới nên hầu như cả đám trong lớp chăm chú nghe và ghi chép không bỏ sót từ nào. Tôi chỉ biết công nhận một điều thầy tuy trẻ nhưng kiến thức rất rộng và uyên thâm, đã thế tư duy của thầy rất mới và khác lạ, hèn gì còn trẻ tuổi đã được làm giảng viên đại học giờ giaỉ lao 15 phút ít ỏi, bên tai thì nghe con Thanh Thanh bạn tôi khóc lóc vì bị trừ 0,25 điểm, tôi 1 tay cầm ly sữa đậu nành, còn 1 tay cầm con Iphone bể màn hình chưa có tiền thay lướt Facebook. Toàn bộ newfeed, group lớp, các trang mạng diễn đàn của trường tràn ngập ảnh chụp lén, status về giáo viên mới. Những pha thả thính, thả tim tràn lan và có đứa tìm được cả Facebook của thầy, nhưng thầy chả đăng gì ngoài công việc, bạn bè thầy cũng ít ỏi, đa số ảnh của thầy toàn được người khác tag nhưng rất hiếm. Ngay cả ảnh đại diện cũng chỉ để ảnh thiên nhiên chứ cũng không để ảnh mình mà sao tụi này nó thính ghê không biết. Cái tôi giật mình nhất mà chắc không chỉ riêng tôi đâu là năm sinh của thầy, thầy đã 36 tuổi rồi ư ? Oh man! Có bao giờ thầy cập nhật thông tin cá nhân sai không? Hoặc ăn thịt Đường Tăng hay sao mà trẻ dai thế này ?Kết thúc buổi giảng đề, tôi bị phân vào nhóm thầy sẽ hướng dẫn. Không biết nên vui hay buồn nhưng vì giáo viên mới khó tánh quá nên cũng hơi run run. Môn này tôi học vào sáng thứ 2 và thứ 6, nên thứ 6 này sẽ phải chuẩn bị đề tài để báo cáo. Bóng thầy đeo bao lô đi rồi cả đám trong lớp mới bắt đầu nhao nhao lên bàn tán sôi nổi về giáo viên Mày sướng ha Vy Anh, được soái thầy hướng dẫn, tao lại vô nhóm cô Hương nữa rồi !- Sướng là được ngắm trai đẹp thôi chứ mày không thấy khó tánh lắm hả ? - tôi bĩu môi trả lời con Thanh Thanh rồi thu dọn đồ đạc cùng nó xuống lầu tìm thằng Khoa- thằng bạn cùng lò luyện thi vẽ hồi xưa nhưng học khác ngành để tụ tập nghỉ ngơi chờ học môn khác vào buổi dù đi học trở lại nhưng tôi vẫn phải sắp xếp thời gian làm việc thêm ngoài giờ, để có thể kiếm tiền trang trải như mua dụng cụ học tập và tiêu vặt. Mẹ ruột tôi mất từ khi tôi lên 5 vì ung thư phổi, mãn tang 3 năm ba tôi đi bước nữa nên tôi có thêm mẹ kế và 1 cậu em trai cùng cha khác mẹ năm nay học lớp 7. Vì hứa với mẹ sẽ ráng lo cho tôi học hành đến nơi đến chốn, nên khi đậu đại học, mặc dù mẹ kế không thích tôi học cao cho lắm vì bà nghĩ con gái lớn rồi mốt cũng lấy chồng, rồi lại ở nhà chăm con nên học thêm phí thời gian và công sức, cố gắng học đến lớp 12 là được rồi. Dẫu vậy, ba vẫn ráng lo cho tôi nhưng chỉ cho tiền học phí, còn những thứ còn lại tôi phải tự lo tất. Không sao, đối với tôi vậy cũng quá tốt rồi, dù gì tôi cũng lớn đầu, không phải cái gì cũng ngửa tay xin tiền gia đình như những đứa con nít, nên tự lập tài chính bản thân vẫn tốt hè tôi làm full các ngày nhưng vô năm học rồi, tôi làm thêm ở quán The J Coffee - 1 chuỗi quán cà phê khá sang chảnh có chi nhánh gần nhà những buổi tối trong tuần, 2 ngày cuối tuần tôi dạy vẽ thêm cho các bé thiếu nhi ở 1 trung tâm trong quận Phú Nhuận. Với con cup 50 ba tôi để lại, tôi lái nó khắp nơi từ nhà tôi dưới quận Thủ Đức, đến trường trên quận 3 rồi đi làm thêm nên lúc nào 9 hay 10 giờ đêm tôi mới về đến nhà. Vào phòng ngủ là tôi lao đầu vào học và nghiên cứu tư liệu đến khuya mới vào giấc ngủ, thế là hết ngày. Chương 1 Giảng Viên Mới Vào Khoa Lại bắt đầu 1 năm học mới, năm nay là năm 3 đại học rồi nên tâm trạng tôi đây chả còn hồi hộp, bỡ ngỡ như mấy mắm sinh viên mới vô trường đang lóng nga lóng ngóng tìm người quen như thế kia. Thang máy kêu "ting" tới lầu 6, tôi thất thểu tìm phòng học 603 theo chỉ định của học phần ở cổng thông tin trên website của trường. Nay đầu năm nên dân chúng có vẻ hơi vắng, chắc lại còn chưa muốn tạm dừng những cuộc chơi trong hè hay vẫn còn dưới quê lên thành phố không đồng hồ đã 6h50, còn 10 phút thầy cô sẽ vô lớp, tôi ráng lôi ổ bánh mì ra gặm cho đỡ đói. Chưa kịp táp miếng đầu tiên thì bọn lâu la trong lớp bắt đầu xì xào " Giáo viên mới vô khoa mình năm nay đó tụi mày, đúng soái luôn, chị tao khoá trên nói bữa giờ mà tao không tin", " trai đẹp đâu ra vậy tụi bay? Dạy lớp mình môn này hả?" vàn bình luận nhốn nháo vang lên trong phản xạ tôi ngó lên."Trời đất mẹ ơi!" Tôi cảm thán trong lòng mình. Trước mắt tôi, trên bục giảng, cái người tôi sẽ gọi là thầy kia như 1 vầng hào quang chói loá thu hút ánh mắt của toàn bộ nữ sinh trong lớp và cả ngoài lớp. Giáo viên mới tôi đoán tầm gần 30 tuổi là cùng, ấn tượng nhất là đôi mắt chim ưng sâu cùng đôi môi mỏng nhưng kiên nghị khiến thầy khá lạnh lùng và khó gần, chỉ cần mím môi nhẹ má phải thầy có 1 lúm đồng tiền sâu hoắm, nhan sắc cực phẩm này không có chỗ nào chê được. Thầy chắc cao ngót ngét 1 mét 8,thân bận chiếc áo sơmi màu đen tuyền làm nổi bật làn da trắng sáng, chân thì mang đôi Puma trắng thể thao cùng với chiếc quần jean xanh đen không bỏ áo trong thùng, mái tóc hớt undercut vuốt keo gọn gàng, đúng chuẩn soái ca ngôn tình của lũ con gái bọn tôi. Phong cách giản dị nhưng trẻ trung và vô cùng nam tính của thầy khác hẳn với các giáo viên nam lớn tuổi lúc nào cũng đóng thùng quần tây, cùng cặp kính trễ xuống mũi mỗi lần bước vào lớp là tôi chỉ muốn ngáp ngắn Tôi xin giới thiệu, tôi là Khổng Thành Vũ, giáo viên hướng dẫn mới vào khoa mình năm nay. Hôm nay, tôi sẽ phụ trách giảng đề môn Tạo dáng theo chất liệu của các em, sau đó sẽ phân nhóm cho các thầy cô khác để hướng dẫn các em trong môn học này. Các em ổn định vị trí tôi điểm thầy trầm vang rất nam tính và cực bắt micro, điểm danh 1 hồi lớp 50 mạng nhưng chỉ có 30 mạng có mặt. Trong quá trình điểm danh 1 số sinh viên đi trễ cúi đầu lủi lủi bước vào bị thầy đánh dấu lại Còn 10 bạn vắng mặt này tổng kết môn sẽ bị trừ 0,5 điểm. Các em đi trễ tôi vừa đánh dấu trừ mỗi em 0,25 điểm. Các em là sinh viên, mới môn học đầu năm, ngay buổi giảng đề quan trọng để biết môn này nó học về cái gì lại nghỉ học, vậy thì còn tha thiết học làm gì cho phí tiền mẹ cha. Còn các em đi trễ,như vậy có tôn trọng giáo viên của mình không? Cảm giác đi trễ hãnh diện lắm hay sao hay phải luồn luồn cúi cúi như thế, đằng nào cũng phải đến trường tại sao không sắp xếp đến đúng giờ cho rồi? Tính tôi khá khắt khe tôi nói trước như vậy, nhưng tôi nghĩ sẽ tốt cho các em sau này nên mong các em hợp tác. Còn nữa, trong quá trình tôi giảng đề tuyệt đối không sử dụng điện thoại di động nghe gọi gì hết, nên các em chú ý giúp là toang 2 con mắm bạn thân tôi rồi, 1 con thì vắng mặt còn 1 con thì đi trễ. Sau khi thầy lên tiếng, toàn bộ tụi tôi vỡ mộng im re. Hajza...thầy đẹp nhưng khó nuốt. Nhưng cách thầy giảng đề đối với chúng tôi rất hiện đại và mới mẻ. Có những mảng lần đầu chúng tôi được nghe tới nên hầu như cả đám trong lớp chăm chú nghe và ghi chép không bỏ sót từ nào. Tôi chỉ biết công nhận một điều thầy tuy trẻ nhưng kiến thức rất rộng và uyên thâm, đã thế tư duy của thầy rất mới và khác lạ, hèn gì còn trẻ tuổi đã được làm giảng viên đại học giờ giaỉ lao 15 phút ít ỏi, bên tai thì nghe con Thanh Thanh bạn tôi khóc lóc vì bị trừ 0,25 điểm, tôi 1 tay cầm ly sữa đậu nành, còn 1 tay cầm con Iphone bể màn hình chưa có tiền thay lướt Facebook. Toàn bộ newfeed, group lớp, các trang mạng diễn đàn của trường tràn ngập ảnh chụp lén, status về giáo viên mới. Những pha thả thính, thả tim tràn lan và có đứa tìm được cả Facebook của thầy, nhưng thầy chả đăng gì ngoài công việc, bạn bè thầy cũng ít ỏi, đa số ảnh của thầy toàn được người khác tag nhưng rất hiếm. Ngay cả ảnh đại diện cũng chỉ để ảnh thiên nhiên chứ cũng không để ảnh mình mà sao tụi này nó thính ghê không biết. Cái tôi giật mình nhất mà chắc không chỉ riêng tôi đâu là năm sinh của thầy, thầy đã 36 tuổi rồi ư? Oh man! Có bao giờ thầy cập nhật thông tin cá nhân sai không? Hoặc ăn thịt Đường Tăng hay sao mà trẻ dai thế này?Kết thúc buổi giảng đề, tôi bị phân vào nhóm thầy sẽ hướng dẫn. Không biết nên vui hay buồn nhưng vì giáo viên mới khó tánh quá nên cũng hơi run run. Môn này tôi học vào sáng thứ 2 và thứ 6, nên thứ 6 này sẽ phải chuẩn bị đề tài để báo cáo. Bóng thầy đeo bao lô đi rồi cả đám trong lớp mới bắt đầu nhao nhao lên bàn tán sôi nổi về giáo viên Mày sướng ha Vy Anh, được soái thầy hướng dẫn, tao lại vô nhóm cô Hương nữa rồi!- Sướng là được ngắm trai đẹp thôi chứ mày không thấy khó tánh lắm hả? - tôi bĩu môi trả lời con Thanh Thanh rồi thu dọn đồ đạc cùng nó xuống lầu tìm thằng Khoa- thằng bạn cùng lò luyện thi vẽ hồi xưa nhưng học khác ngành để tụ tập nghỉ ngơi chờ học môn khác vào buổi dù đi học trở lại nhưng tôi vẫn phải sắp xếp thời gian làm việc thêm ngoài giờ, để có thể kiếm tiền trang trải như mua dụng cụ học tập và tiêu vặt. Mẹ ruột tôi mất từ khi tôi lên 5 vì ung thư phổi, mãn tang 3 năm ba tôi đi bước nữa nên tôi có thêm mẹ kế và 1 cậu em trai cùng cha khác mẹ năm nay học lớp 7. Vì hứa với mẹ sẽ ráng lo cho tôi học hành đến nơi đến chốn, nên khi đậu đại học, mặc dù mẹ kế không thích tôi học cao cho lắm vì bà nghĩ con gái lớn rồi mốt cũng lấy chồng, rồi lại ở nhà chăm con nên học thêm phí thời gian và công sức, cố gắng học đến lớp 12 là được rồi. Dẫu vậy, ba vẫn ráng lo cho tôi nhưng chỉ cho tiền học phí, còn những thứ còn lại tôi phải tự lo tất. Không sao, đối với tôi vậy cũng quá tốt rồi, dù gì tôi cũng lớn đầu, không phải cái gì cũng ngửa tay xin tiền gia đình như những đứa con nít, nên tự lập tài chính bản thân vẫn tốt hè tôi làm full các ngày nhưng vô năm học rồi, tôi làm thêm ở quán The J Coffee - 1 chuỗi quán cà phê khá sang chảnh có chi nhánh gần nhà những buổi tối trong tuần, 2 ngày cuối tuần tôi dạy vẽ thêm cho các bé thiếu nhi ở 1 trung tâm trong quận Phú Nhuận. Với con cup 50 ba tôi để lại, tôi lái nó khắp nơi từ nhà tôi dưới quận Thủ Đức, đến trường trên quận 3 rồi đi làm thêm nên lúc nào 9 hay 10 giờ đêm tôi mới về đến nhà. Vào phòng ngủ là tôi lao đầu vào học và nghiên cứu tư liệu đến khuya mới vào giấc ngủ, thế là hết đang đọc truyện tại Chỉ là sáng hôm sau, khi tôi đến trường, cả lớp tôi và gần như là cả trường rần rần lên tin chuyện thầy Vũ tối qua chở người yêu đi chơi bằng xe máy. Và người đó không phải là cô Tâm như trước nay tụi nó vẫn truyền tai nhau. Các trang mạng cũng như các group lớp lớn nhỏ trên facebook xôn xao bàn tán sôi nổi về đề tài này. Còn có cả hình chụp thầy chở 1 cô gái dáng người nhỏ nhắn, có vẻ còn rất trẻ tuổi trông như sinh viên trên chiếc xe Vespa trắng, đang dừng chờ đèn đỏ ở ngã tư đường. Chủ tài khoản đưa tin nói rằng do đeo khẩu trang nên không nhìn rõ mặt cô gái may mắn đó, nhưng chắc chắc đây là 1 mỹ nữ vì da cô ấy trắng hồng không tì vết, thân hình tuy nhỏ nhắn nhưng rất quyến rũ, vòng nào ra vòng nấy hoàn hảo, trông xứng đôi với thầy cực kì. Và đặc biệt thầy Vũ rất yêu chiều cô gái này, khi xe dừng 2 tay thầy nắm lấy tay cô ấy đang ôm eo mình, còn ngoái xuống hôn lên má cô ấy ngồi ở căn tin chờ bọn bạn đến trường để vào học, khi cầm điện thoại đọc những tin tức này mà muốn tụt huyết áp, máu trong người muốn ngừng lưu thông. Chỉ vì vài phút bốc đồng mà giờ hậu quả nặng nề. Nhưng cũng may, tấm hình mà người ta chụp là từ phía sau, nên không rõ lắm và cũng không thể thấy được cái tay đang bó bột của tôi đang vòng ôm thầy phía trên, vì thế mà không có đặc điểm nhận dạng chính xác. Có vài đứa bình luận rằng “lẽ nào là sinh viên trường mình không ta?” Nhưng không ai biết được danh tính thật sự là tôi nên tôi cũng bớt lo phần bình luận đều là lời khen về thân hình và thần thái của tôi qua bức ảnh, tôi muốn bụm miệng cười vì nghĩ tụi nó bị lừa rồi, tôi là mỹ nữ cái quái gì chứ? Tháo khẩu trang xuống thế nào tụi nó dòm mặt tôi xong chắc chê tôi tơi tả hoa lá cành cho xem. Sao mà có thể nói tôi xứng đôi được với thầy Vũ? Nghĩ cũng thấy tủi tủi, lỡ sau này mọi chuyện bị bại lộ, chắc tôi trốn luôn quá!- Ê mắm!Con Thanh gọi tôi rồi ngồi xuống bàn, vài phút sau con Mỹ cũng tới nhưng mặt nó lại đăm đăm nhìn về tôi giống như đang biết về vấn đề gì đó. Tôi hơi chột dạ nhìn lại nó, tỏ vẻ không biết sự gì- Mày và thầy Vũ đang yêu nhau và sống chung phải không?Con Mỹ vừa nói xong câu này, tôi nhanh chóng đưa tay bịt mỏ nó lại. Con Thanh đang gặm bánh mì cũng bị lời nói của con Mỹ làm cho mắc Ra sau trường nói nói nhỏ với tụi nó rồi ba đứa lui ra ghế đá phía sau trường ngồi- Ai nói mày nghe vậy, đừng có nói tào lao chết tao nha. Tao với thầy Vũ không có gì cả. Mày không thấy tụi trên mạng thấy thầy chở con nào đi sao?- Người đó là mày, mày còn tính giấu tụi tao đến bao giờ hả con kia? Tao thấy hết run cầm cập trong lòng, nhưng sợ nó phủ đầu vẫn ráng cãi chày cãi cối- Mày thấy cái gì mày nói nghe Tối hôm qua tao tính lên trường qua nhà sách đối diện in bài, tao thấy thầy Vũ và mày đứng ở dưới chung cư Royal City gần trường nói chuyện với ai đó. Ổng ôm eo mày chặt cứng, còn đội nón bảo hiểm cho mày nữa. Từ ngày mày bị tai nạn nghỉ học 1 tuần tới giờ, mày như thay da lột xác trở thành con người hoàn toàn khác. Đồ mày sử dụng toàn đồ hiệu, laptop phải Macbook, điện thoại Iphone đời mới nhất. Mày còn gì để cãi không con kia? Bọn tao có phải bạn bè của mày không?Tôi bị bắt thóp nên không dám phủ nhận nữa, chỉ cúi đầu xấu hổ nhận tội- Tụi mày biết rồi sao? Tại tao không dám nói với ai, sợ tụi nó đồn bậy bạ trong Thanh lúc này như người hoá đá, nó nghe tôi và con Mỹ nói chuyện mà trợn to mắt, hàm cứng đơ chỉ lắp bắp nói- Là...là thật sao? Trời...trời đất mẹ ơi! Mày vô 1 khúc luôn Vy Anh. Ai...ai độ mày dợ?Tôi ngó xung quanh thấy không có ai, bèn kể lại mọi chuyện cho tụi nó nghe, năn nỉ cầu xin tụi nó giấu kín đừng rêu rao lung tung làm ảnh hưởng tới thầy và tôi. Chúng nó đồng ý, nhưng bắt tôi phải khao tụi nó 1 bữa ăn no môn Hình học hoạ hình buổi sáng, lớp trưởng đưa tôi 1 tờ giấy và nói trường đang chuẩn bị thay thẻ sinh viên mới, mà hôm bữa tôi nghĩ học, quên đưa cho tôi để điền thông tin. Nên hắn kêu tôi ghi xong có gì mang lên thư kí khoa để nộp coi chừng hết hạn. Tôi nhờ Thanh và Mỹ mua đồ ăn trưa dùm và chờ tôi dưới mấy chòi ghế ở sảnh trường. Điền thông tin bắt buộc vào tờ giấy lớp trưởng đưa xong xuôi, tôi lên văn phòng khoa ở lầu 4 để nộp. Do là giờ nghỉ trưa rồi nên thang máy bị bảo vệ khoá lại, tôi đành lầm lũi 1 mình xuống cầu thang bộ gần văn phòng khoa để đi. Do nơi đây là khu dành cho giáo viên tách biệt với các lớp học của sinh viên, nên cầu thang bộ này rất vắng, hầu như chẳng có ai qua lại. Tôi nhanh chân qua khúc cua để xuống cầu thang thì thấy cảnh tượng khá hú hồn, trong lòng tôi “bang” 1 tiếng. Cô Tâm khoa thời trang đang ôm lấy cánh tay thầy Vũ, nước mắt ngấn lệ, giọng rưng rưng nói- Vũ, người em thương là anh, sao anh không chịu hiểu, lại cứ làm mai cho em với anh Quang chứ? Dạo gần đây anh cứ tránh mặt em hoài vậy, bộ anh thương người khác rồi sao? Trả lời em đi đi khá nhanh nên phanh lại không kịp, đứng chết trân cách cô thầy 1 đoạn, mà cả thầy và cô cũng sững sờ nhìn lại tôi. Lúc này tôi vô cùng khó xử, chỉ biết cúi đầu đi lùi ngược lại, giọng rối rít- Em xin lỗi, em xin tôi vừa quay đầu chuẩn bị đánh bài chuồn thì ông thầy già của tôi vang giọng gọi- Vy Anh, lại méo mỏ, đầu óc nhanh chí nghĩ có bao giờ ổng gọi tôi lại để giới thiệu tôi cho cô không? Không, tôi không muốn. - Dạ em có việc gấp, em đi trước ạ!Rồi tôi phóng nhanh như 1 cơn gió không kịp để cô thầy thấy bóng. Xuống dưới sảnh, tôi thở hổn hển muốn đứt hơi, trống ngực đập thình thịch, nửa vì vừa chạy thục mạng, nửa vì chuyện ban nãy. Tôi biết khi ở bên thầy sẽ có những ngày này, vì thầy quá hoàn hảo. Biết bao cô gái đều muốn ở bên cạnh cùng thầy yêu đương. Tôi khẽ thở dài, lòng cũng hơi buồn buồn. Gái đẹp xung quanh thầy đâu đâu cũng có, tôi làm gì có cửa cạnh tranh nổi đây nhưng thầy 1 mực cứ muốn giữ khư khư tôi bên mình. Tôi sợ 1 ngày nào đó khi đã quá yêu thầy, sự đào hoa của thầy tôi chịu sao nổi đây. Thật là mệt mỏi! Vì vậy, tôi nên ráng đừng quá kì vọng về mối quan hệ với thầy, cũng như đừng để tình cảm trong mình trở nên quá lớn. Vì đến lúc đó, tôi sẽ là người đau khổ tôi ra tới chòi ghế chỗ của đám bạn, Thanh và Mỹ đang ngồi sì sụp ăn miến gà. Thằng Khoa đang ngồi đối diện tụi nó, chau mày chăm chú làm gì đó trên Ơn giời, má Khoa thân yêu của tôi đây rồi!Tôi bỏ balo lên bàn, ngồi xuống chỗ trống còn lại cạnh nó, miệng vui vẻ chào hỏi. Nó nhướn mày, dời mắt sang tôi, miệng lanh lẹ chua ngoa không kém- Ui chao, con gái của má lại đây, tao tương cho vỡ mỏ. Rồi 2 đứa cùng cười khằng khặc chọc ghẹo nhau qua lại. Ở bên cạnh thằng Khoa tôi rất vui vẻ thoải mái, sự hài hước của nó khiến tôi cảm thấy mình có 1 người bạn thực thụ. Hai con Thanh, Mỹ lườm nguýt bọn tôi bĩu môi tỏ vẻ khó ưa- Thương nhau cho lắm đi, rồi có chuyện giận dỗi cắn nhau như chó với vội lôi laptop, cầu kiến cao nhân chỉ bài, vì ở nhà tôi không dám hỏi thầy Vũ, sợ ổng làu bàu bắt tôi cầm mấy cuốn sách học lại từ Khoa, mày chỉ dùm tao cái này đi, sao chỗ này tao không chèn hình ảnh vô được vậy? Tôi quay sang nhìn thằng Khoa rồi đưa tay chỉ lên màn hình laptop của mình. Thằng Khoa đứng dậy ra phía sau lưng tôi, chồm người cúi ra phía trước. Một tay chống lên bàn, tay còn lại giựt con chuột trên tay tôi. Tôi bị khoá trong vòng tay của nó, có thể cảm nhận rõ nhịp thở của nó mồn một. Khuôn mặt nó sát kề cạnh mặt tôi lúc này, vì trước đây nó thường hay làm vậy mỗi khi muốn chỉ bài nên tôi cũng quen vì thế cũng không quan tâm cho Nè má, cái này là bản Word mới. Nó thay đổi lại chăm chú cùng nó nhìn vào màn hình, 2 đứa thảo luận khá tập trung. Chỉ khi xong việc, tôi quay sang nhìn nó cám ơn, nó cũng quay qua nhìn tôi. Hai khuôn mặt gần trong gang tấc nhìn nhau cười. Cảnh tượng này trong mắt người ngoài như 1 cặp tình nhân đang âu yếm nhau nhưng nội tình thật ra không phải vậy. Con Thanh ngứa mắt nhìn bọn tôi đay nghiến nói- Hai đứa mày có bớt đi không? Không phải người yêu đừng có làm mấy trò mèo này trước mặt người khác. Người ta hiểu lầm rồi lại chối nguây nguẩy. - Chồng mày kìa Vy Mỹ lên tiếng, tôi và cả thằng Khoa đều ngước đầu lên nhìn. Thầy Vũ đang từ xa đi lướt qua bên bọn tôi. Ánh mắt sắc bén liếc tôi như muốn chém đứt người, tôi lạnh gáy rùng mình 1 cái. Khi bóng thầy khuất đi rồi, điện thoại trên bàn tôi chợt reo lên. Thằng Khoa đã ngồi lại vị trí cũ, nó quay sang nhắc- Điện thoại của mày kìa, sao không nghe chậm rãi cầm lên, nhìn tên người gọi phân vân 1 hồi mới đưa lên tai- Dạ em Đi ra ngoài lên xe gặp tôi thầy hung dữ gầm lên qua điện thoại khiến tôi muốn đứt mạch máu não. Tôi cúp máy, vội thu tập vở laptop vào bao lô, tụi bạn nhanh nhảu hỏi thăm- Mày đi đâu vậy? - Thầy Vũ gọi, tao đi trước chào tụi nó 1 tiếng rồi vội vội vàng vàng chạy ra cổng băng qua đường. Xe thầy đậu ở trường Anh ngữ. Thấy tôi lại, ổng rướn người mở cửa sẵn cho tôi chui vào. Thần kinh căng thẳng cực độ, tôi không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tức giận đến xám xịt khó coi của ổng lúc này, nên chỉ dám cúi gằm xuống. Thầy Vũ gằn giọng- Em quay qua đây nhìn tôi coi. Giỡn mặt với tôi hả?- Em đã làm gì mà thầy nổi giận với em?Tôi ấm ức nói, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào thầy. Tự nhiên dở nắng dở mưa lôi tôi ra hằm hè, trong khi đó tôi không biết mình đã làm sai điều gì. Thầy nhíu mắt, cằm đưa ra, môi bặm lại tỏ vẻ phẫn nộ với câu nói không biết hối lỗi của tôi- Còn cãi nữa hả, giữa trường ôm ôm ấp ấp. Em nên nhớ em có chồng rồi Trời ơi! Em nói rồi, bọn em chỉ là bạn thân thôi, sao thầy làm ầm ĩ lên vậy. Giữa tụi em đâu có gì cố gắng giải thích cho thầy hiểu, nhưng thầy rất cố chấp- Bạn thân? Em nghĩ trên đời này, giữa trai gái tồn tại mối quan hệ bạn thân sao?- Có chứ, em với nó dứt lời, thầy túm chặt lấy cổ tay tôi kéo lại gần ổng , mắt trừng lớn thẳng giọng quát- Tôi không thích cũng không muốn nhìn thấy em gần gũi với ai khác ngoài tôi. Tôi khá sợ thầy những lúc thế này, khi thầy nổi giận, trên người toả ra 1 luồng khí áp bức khiến người bên cạnh phải co ro vì hoảng sợ. Thật ra tôi cũng đã quá quen với những cơn giận dữ của thầy, nên vẫn ráng bình tĩnh nhẹ giọng hỏi- Thầy ghen sao?- khẽ mỉm cười, hôn lên mu bàn tay to lớn của thầy đang giữ lấy cổ tay của tôi. Thầy sững người, lửa giận như sụt đi 1 nửa sau hành động này. Tôi dịu dàng đưa bàn tay đang bó bột còn lại đặt lên bộ ngực đang phập phồng của ổng, giọng nhu mì dập lửa- Thôi đừng giận dỗi nữa mà, em biết em sai rồi!Thầy buông tôi ra, mặt vẫn còn lẫy không thèm nhìn tôi nữa, giọng dịu hẳn - Em đừng nghĩ làm như vậy là tôi hết giận, tôi còn bực lắm á. - Vậy thôi em đi vô, mất công thầy nhìn thấy em lại ngứa mắt. Tôi toan mở cửa xe đi ra, thầy vội chồm qua tóm tay tôi giữ lại, trừng mắt đe doạ- Em mỉm cười đắc thắng, xoay người lại hôn lên má thầy 1 cái. Ổng đưa tay giữ gáy tôi lại, đặt 1 nụ hôn lên môi tôi thật sâu rồi mới buông ra, ôn tồn nói- Mốt đừng làm tôi giận nữa nghe không?- Dạ. Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng? Chương 6 Lời hứa chắc nịch Hạnh Pinky 25/05/2021 Thầy chở tôi đến toà nhà cao nhất thành phố. Đây là lần đầu tiên tôi tới những nơi xa hoa lộng lẫy thế này nên khá rụt rè và thiếu tự tin. Đã thế, xự xuất hiện của thầy gây chú ý cho biết bao cô gái xung quanh càng làm tôi bối rối hơn nữa. Tôi đi đôi đế bệt nên chỉ đứng tới vai thầy. Cùng với thân ảnh cao lớn vững chãi này, thầy lấp luôn bóng dáng nhỏ bé mảnh mai của tôi, chúng tôi thật sự 1 trời 1 vực. Rõ khổ! Tôi khóc thầm trong lòng, biết tôi đang sợ nên bàn tay đang nắm lấy tay tôi nãy giờ của thầy càng xiết chặt thêm. Từ lúc bước xuống xe, bàn tay thầy chủ động tìm tới bàn tay tôi chắc sợ tôi đi lạc. Nhưng vì quá hoang mang vào lúc này nên tôi không từ chối, bàn tay ấy như điểm tựa để bước đi tôi vững chãi hơn. Mọi người xung quanh không ngừng xì xào nhưng tôi biết họ đang nói về điều gì. Vì tôi và thầy như 2 mảng đối lập, tôi biết rõ điều đó nên gương mặt hơi sượng, lặng lẽ cúi xuống, lẽo đẽo theo bước chân của thầy vào thang máy. Nếu có thể tôi chỉ muốn vác loa nói thật to cho mọi người xung quanh biết rằng đây là thầy của tôi, chúng tôi không yêu nhau như các người nhìn Sao cái mặt lại cúi gằm vậy?Thầy cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi cắt đi những dòng suy nghĩ miên man của tôi lúc này. Tôi chỉ thỏ thẻ trả lời lại- Dạ không có tỏng tôi đang nói dối, thầy khẽ cười rồi vùi thẳng khuôn mặt tôi vào lồng ngực thầy mà bao bọc lấy tôi, mặc mọi người trong thang máy nhìn chúng tôi ra sao. Tôi hốt hoảng lấy 2 tay giữ lấy vòm ngực ấm áp ấy để giữ khoảng cách mà xao xuyến. Mùi nước hoa nam tính này đã trở nên quen thuộc với tôi lúc nào không hay. Ủa? Mà thầy đang ôm tôi mà, sao tôi lại mặc cho thầy muốn làm gì thì làm thế này. Rốt cuộc thầy đối với tôi là như nào? Chúng tôi không phải tình nhân sao có những hành động mờ ám như vật chứ! Vy Anh ơi là Vy Anh! Do mày mê trai nên lú mất rồi! Tôi thầm trách mình trong lòng nhưng bỗng lỗ tai nghe ù ù và đầu óc hơi choáng váng cảm giác giống say xe. Do lên tầng quá cao nên thang máy đi khá lâu khiến những người đi không quen như tôi sẽ cảm thấy thế này. Dẫu vậy tôi vẫn không vứt bỏ hết liêm sỉ quyết không dựa vào ngực thầy."Ting". Thang máy dừng ở tầng 70. Thầy dẫn tôi bước ra và tiến vào 1 quán cà phê mang phong cách Retro nhưng vẫn rất sang trọng, bản nhạc du dương bên tai khiến tâm hồn tôi khá thoải mái. Nhìn vô là nghiễm nhiên biết nơi đây chỉ dành cho giới đại gia nhà giàu. Mọi người xung quanh ai nấy cũng bận đồ lịch lãm và quý phái, hầu như chỉ giao tiếp với nhau bằng tiếng Anh khiến tôi ngỡ mình đang lạc vào nơi nào đó của Châu Âu. Tôi chợt thấy mình quê mùa và lạc quẻ Vũ chọn 1 góc khá yên tĩnh và vắng lặng nhưng vẫn có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố lung linh sắc màu và phồn thịnh bên dưới. Một cô bé bồi bàn mang menu tới và hỏi chúng tôi dùng gì. Tôi choáng váng với giá tiền của các loại thức uống nơi đây vì nó cao gấp mấy lần 1 ngày lương của “Cho em xin chai nước suối.” Giá chai nước suối cũng 1 trăm mấy chứ ít gì nhưng do rẻ nhất nên tôi chọn đại cho xong. Thầy ngẩn ra nhìn tôi rồi hỏi lại- Sao không kêu nước ép hay thứ gì đó khác?- Em thích nước bé bồi bàn gật đầu “dạ” với tôi rồi nhìn sang thầy nhưng thầy chốt đơn lại là 1 ly cà phê đen đá và 1 ly trái cây nhiệt “Ủa thầy? Em kêu nước suối mà.”- Em nghĩ sao lên tới đây rồi tôi cho e uống nước suối. Tôi cũng không đôi co gì nữa nên đành im lặng sợ thầy nói tôi ồn ào. Trên tầng cao nên gió rất mát, có thể nói là lành lạnh. Tóc tôi bay phất phơ khiến tôi khá khó chịu. Biết thế lúc ở nhà tôi túm gọn gàng lên cho xong, nghe lời mẹ kế xoã loà xoà làm chi giờ khổ sở thế này. Tôi bỗng nghe tiếng cười của thầy vang lên, núm đồng tiền lún sâu theo đó. Thầy đưa tay vén tóc tôi qua 1 bên, tôi sợ rụt cổ lại mặt đỏ ửng, cúi xuống tha thiết nói- Thầy! Đừng gần gũi với em thế này được không? Em thấy không quen với lại dù gì chúng ta cũng là thầy Trong trường tôi là thầy em nhưng ra ngoài tôi là 1 người đàn ông sinh lý bình thường. Tôi và em đều là người trưởng thành, người không chồng, người không vợ, ai nói chúng ta không thể có quan hệ nam “Chả lẽ thầy muốn cưới em thật sao? Nhưng thật sự với thầy, mối tình đầu em còn chưa có huống gì giờ kêu em lấy chồng. Em chưa chuẩn bị tâm lý và chưa muốn đâu thầy. ” Tôi rưng rưng nước mắt cố gắng tìm ra lý do để có thể chấm dứt mối quan hệ “Thật sao? Em chưa có mối tình vắt vai nào sao?”. Thầy có vẻ không tin lời tôi nói nên nheo mắt nhìn tôi xác minh “Thật mà thầy, em đi học rồi lo làm kiếm cơm, tâm trí đâu mà yêu đương nên em không có kinh nghiệm gì đâu. Thầy lấy em về vài ba bữa gói hàng trả lại ba mẹ em ngay, em xin thầy suy nghĩ lại đi ạ.”Nghe tôi nói đôi mắt thầy bỗng sáng rực và có ý Tốt”. Thầy trả lời mà tôi mừng rơn, chắc thầy nghĩ thông rồi. Nhưng không, vui mừng được vài giây ngắn ngủi, câu nói tiếp theo của thầy như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Vy Anh, vậy tôi sẽ là người đàn ông đầu tiên cũng là người cuối cùng của em. Em xong đời với tôi giác cả người như rơi xuống vực thẳm, tôi nuốt nước bọt cái ực. Người đàn ông này rốt cuộc muốn gì ở tôi. Tôi không có bất cứ thứ gì để 1 người đàn ông muốn sở hữu. Sắc đẹp không, học thức không, gia cảnh càng không. Hay là muốn chơi đùa tôi đây? Tôi cúi gằm, nước mắt muốn chực trào, ráng dùng chút mạnh mẽ cuối cùng mà xin xỏ người đàn ông đối diện- Em xin thầy! Nếu thầy muốn đùa bợt với em, xin thầy hãy dừng lại. Em từ nhỏ đã thiếu vắng tình thương của người mẹ. Ba em lại càng không quan tâm em nhiều. Em lớn lên đến nay thật không dễ dàng gì. Gia đình em xem em như 1 món hàng nên họ không quan tâm tới cảm nhận của em. Sức thầy tìm được bao nhiêu cô trẻ đẹp để lấy, đừng lấy con bé quê mùa dính nhiều phèn đất như em mà làm bẩn áo thầy. Em mong thầy suy nghĩ thấu lời, tôi ngước đôi mắt long lanh khẩn thiết cầu xin. Thầy nhìn tôi bằng đôi mắt chất chứa điều gì đó mà tôi không thể nhìn rõ, chắc là xiêu lòng rồi. Thầy đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi, vẻ mặt kiên định nói chắc như đinh đóng cột- Vy Anh, tôi sẽ khiến cho em hạnh phúc. Cả đời này em không cần phải lo lắng gì nữa. Bạn đang đọc truyện trên Tôi, con Mỹ, con Thanh và thằng Khoa cùng ra sân vườn làm bữa tiệc nướng. Dưới bóng cây mát rượi, cả đám cùng nhau nhớ và kể lại những kỉ niệm lúc xưa. Thời gian trôi qua nhanh quá, quanh đi quẩn lại sắp năm cuối đại học, rồi tốt nghiệp ra trường để mà “Lao vào đời mà kiếm cơm, lao vào đời tìm cơ hội” rồi! Đấy là đối với tụi nó, chứ tôi còn chưa học xong năm 3 nữa là. Thấy chưa, lấy chồng sớm, sanh con sớm là cập rập vậy đó! Nhiều khi nghĩ cũng tủi lắm ấy chứ. Đang suy nghĩ miên man, tưởng tượng nếu như không gặp thầy Vũ, giờ tôi vẫn còn như tụi nó nhỉ? Vẫn chạy con cub 50 hết thành phố vừa đi làm vừa đi học. ”Bụp”, tui giật người 1 cái, con tôi trong bụng nó sút tôi không thương tiếc. Vì nó muốn thức tỉnh tâm hồn đang hoang tưởng và ăn mày quá khứ của mẹ nó, muốn gọi hồn mẹ nó trở về với hiện không đúng, nếu tôi không gặp thầy, tôi cũng chẳng học nổi lên tới đại học đâu. Bà mẹ kế dễ dàng gì tha cho tôi, đúng như lời ông chồng già nhà tôi nói. Lạng quạng ổng không bước vào cuộc đời của tôi sớm, chắc giờ có thể tôi đi làm dâu xứ Đài rồi. Chứ chả phải ngồi đây mà đàn đúm cùng lũ bạn, trong căn biệt thự xa hoa này. Trong bụng lại có thêm 2 đứa nhóc đáng yêu như thế này chứ! Thôi, cái gì cũng có cái giá của nó. Hạnh phúc là khi mình biết đủ, và trân quý những gì mình đang có. Tôi còn trẻ chán, lại quá may mắn khi gặp ông chồng tâm lí, yêu thương và quá chiều chuộng tôi như đã hứa khi sanh xong, ổng cho tôi tha hồ bay nhảy, làm những gì mà mình thích. Đã thế, ổng chẳng bao giờ ép tôi phải trưởng thành, cứ hồn nhiên sống healthy bên cạnh ổng. Vì thế giới bao la, mệt mỏi bên ngoài kia đã có thầy gánh vác cho tôi hết rồi. Quay qua nhìn thằng Khoa và con Thanh đang ngồi cạnh nhau chim chuột, thấy mà cũng hạnh phúc lây với tụi nó. Con Mỹ vừa ăn vừa lên tiếng hỏi- Thanh, sao mày không dọn qua ở chung với thằng Khoa luôn Thôi, nhà đứa nào đứa nấy ở, sáp tùng lại đè nhau quất miết học hành gì nổi!Con Thanh vừa dứt lời đã bị thằng Khoa đưa tay bịp chặt cái mỏ đang tía lia của mình lại. Thằng nhỏ trợn to mắt nhìn con Thanh, ý tứ bảo rằng chuyện này cũng đi nói tào lao với người khác được sao? Tôi và con Mỹ bụm miệng cười khiến Khoa công tử đỏ au cả mặt. Con Thanh kéo tay thằng Khoa xuống, giương mắt lên nhìn thằng Khoa hỏi- Bộ em nói không đúng sao?- Không! Bộ anh bên em chỉ vì chuyện đó thôi hả? Mẹ anh kêu em qua ở, cho em khỏi tốn tiền nhà trọ, lấy tiền đó để dành mà xài. Qua nhà mẹ sẽ lo hết cho em, em chỉ có tập trung học thôi. Mà em cứng đầu vừa thôi chứ!Nghe thằng Khoa giải thích, con Thanh cụp mắt nói lên tiếng lòng của mình- Nhưng em không thích sống thử, sống hạnh phúc vui vẻ đến lúc lấy nhau thì không nói. Lỡ về chung rồi lại phát hiện ra không hợp nhau. Bất đồng quan điểm rồi xảy ra mâu thuẫn, dẫn đến chia tay, cuối cùng em nhục nhã dọn đi, lại còn gắn mác đã từng sống thử với trai nữa, mặt mũi em để đâu. Anh là con trai không nói, nhưng em là con gái mà. Với lại em với anh chưa có danh phận chính thức, em không muốn mang tiếng sống bám vào gia đình bạn trai đâu. Em có tự trọng của riêng con ghệ mình nói quá thấu tình đạt lý, thằng Khoa thở dài, cũng cụp mắt nhìn con Thanh. Hai đứa nhìn nhau qua lại như kiểu” Em thấy anh hơi buồn ! Anh cũng thấy em hơi buồn. Nhưng... anh buồn hơn em”. Trông tụi nó như thế này, tôi cũng nói thêm ý bênh vực con Thanh, vì mình cũng là phận con gái, nên ít nhiều cũng hiểu rõ tâm tư của con nhỏ ra sao- Nó nói đúng đó Khoa. Mày hiểu cho nó đi, mày với nó mới yêu nhau đã bao lâu đâu, tự nhiên giờ dọn về nhà mày ở, để mẹ mày lo cho nó như vậy. Nhà mày không nói gì, nhưng người ngoài không hiểu lại nghĩ khác, tội cho con Thanh chứ mày chẳng mất mát gì đâu. Tụi bay cứ yêu đương tìm hiểu kĩ đi, mẹ mày cũng đã nói 2 đứa bay yêu thì yêu nhưng vẫn phải ráng học hành tử tế mà, đừng phụ công lao của ba mẹ 2 bên chứ. Mốt tốt nghiệp rồi ra đời, suy nghĩ chính chắn và trưởng thành, tự khắc tụi bay biết mình phải thế nào với nhau mà. Giờ còn trẻ quá! Cứ từ từ, đừng gấp này con Mỹ cũng thêm ý kiến, để chia sẻ cho bạn bè có những sự lựa chọ đúng đắn cho bản thân, chuyện nào giỡn được thì giỡn. Đôi khi có những chuyện phải cần sự nghiêm túc để nói chuyện, nhằm cùng nhau san sẻ và trao đổi, tiếp thu ý kiến từ Ừm Khoa, mày thương con Thanh thì mày cũng nên hiểu cho nó. Thầy Vũ và anh Nam nhà tao, dù gì cũng đã khá lớn tuổi. Vào đời ma sát, va vấp nhiều rồi. Họ có sự trưởng thành và chính chắn, quyết định của họ cũng có sự suy xét kĩ càng. Mày còn trẻ quá, cây cao chưa đủ bóng rợp. Mày ráng phấn đấu bản thân cho tốt đi, rồi lúc đó mày đường hoàng chính chính, tự tay mày rước nó về. Tự tiền mày kiếm mà lo cho nó, như vậy mày sẽ thấy tự hào hơn là giờ để mẹ mày lo cho nó không? Thấy chúng tôi mỗi người 1 ý nói quá chí lí. Thằng Khoa nắm chặt tay con Thanh, trong đáy mắt nổi lên rất nhiều tia cố gắng. Chẳng cần để ý trước mặt còn có sự xuất hiện của bọn tôi, nó cúi đầu thì thào vào tai con Thanh vài câu- Thanh, em đợi anh nha. Anh không dám hứa với em điều gì, nhưng sẽ ráng phấn đấu để sau này cho em có 1 cuộc sống thật Thanh cảm động khẽ gật đầu, rưng rưng mắt nhìn thằng Khoa. Như thể 2 đứa muốn cùng nhau cố gắng vì tương lai sau này. Cả tôi và con Mỹ trong lòng thầm chúc 2 đứa chúng nó sẽ mạnh mẽ vượt qua được nhiều sóng gió, mai sau có thể hạnh phúc bên nhau lâu dài. Mong rằng thằng Khoa cũng sẽ là bờ vai vững chắc cho con Thanh dựa vào như anh Nam và thầy Vũ vậy.——-————-Buổi chiều ấy, vẫn như mọi khi, tôi ngồi ở xích đu đù đưa đợi chồng về. Bụng bầu đã lú sắp vượt mặt, 2 chân bị phù và mặt mũi cũng hơi sưng rồi. Hai thằng nhóc dạo này do đã lớn nên không gian trong bụng quá chật hẹp, chúng nó thi nhau đạp rồi thúc tôi muốn ná thở. Đêm ngủ không nổi, nhiều khi đau lưng muốn nằm ngửa ra để giãn xương sống nhưng là cả 1 cực hình. Muốn trở mình là phải bợ cái bụng vác qua theo. Nằm ngửa ra 1 xíu là cái bụng nó đè cho muốn tắt thở. Đi lại cũng bắt đầu khó khăn và nặng nhọc. Ông thầy già còn đòi mua xe lăn để đẩy tôi đi cho nhanh, chứ thấy tôi ục ịch di chuyển nặng nề như thế này làm ổng xót không chịu ăn uống cũng nhiều hơn trước, ăn cơm là phải ăn cả thố chứ chén có nhằm nhò dính kẽ răng gì đâu. Nhiều lúc nửa đêm đói cào cả ruột, 2 đứa nhóc nó chịu không nổi, đạp tôi muốn rớt xuống giường. Cha già của tụi nó đang ngủ mà phải bật dậy, xuống làm đồ cho tôi ăn để chiều lòng 2 thằng oách con. Nhưng tôi lại chẳng lên cân bao nhiêu. Bầu 7 tháng mà tính từ lúc ốm nghén bị sụt 3 kg, đến giờ lên thêm được có 6 kí lô thui, mặc dù tôi đang mang thai đôi đó. Ông thầy già lo lắng không biết tôi lên cân ít như thế, rồi trong bụng con ổng có hấp thu chất dinh dưỡng được không? Kì diệu là đứa nào cũng đủ kí trong từng giai đoạn, đã thế các chỉ số còn cao hơn các thai nhi bình siêu âm 4D mà mũi đứa nào cũng cao chọc trời, mới nhìn sơ qua mà thấy khuôn mặt đứa nào đứa nấy nét không thể tả. Có thằng nhóc mà bị chẩn đoán là sau này sẽ làm mưa làm gió nó còn giơ ngón tay hình chữ “ V ” như muốn chào tôi với ba nó vậy. Bác sĩ siêu âm vô tình chụp được khoảnh khắc ấy và in ra, tôi đem về cho bà Lệ coi mà cả nhà ai cũng muốn cười banh xóm làng. Tôi muốn đi tập Yoga cho bà bầu để sau này dễ sanh nở, nhưng bị ông chồng già cản Thôi, em chịu khó đi bộ trong nhà tới lui cho khoẻ, đừng tập mấy bài tập gì đó cho nở xương chậu dễ đẻ làm gì. Con nó đủ tuần, đủ kí, đủ tháng anh cho em mổ chủ động bắt thai ra. Chứ em sinh đôi, nhiều biến chứng lắm, đợi em vỡ ối đẻ thường lỡ có chuyện gì thì anh sống ra sao?Với nhìn em đau đẻ quằn quại anh cũng chịu không nổi đâu. Em yên tâm, anh sẽ theo em vô tận phòng mổ, cùng em vượt cạn mà, tận mắt thấy em và các con bình an anh mới yên lòng. Chứ đứng ngoài ngóng chờ trong hồi hộp, sợ anh bị ép tim, chưa kịp gặp mẹ con em đã quy tiên luôn rồi. Với lại..... phải giữ chỗ đó của em cho cẩn thận, để 2 thằng nhóc nó chui là từ nơi đó, hết thằng này tới thằng kia, là nát hết hàng họ của anh. Sau này lấy gì mà ổng muốn sao thì tôi nghe vậy, cãi làm gì cho mệt. Khi xe thầy đã xuống tầng hầm để xe, vài phút sau bóng ổng đã xuất hiện, từng bước tiến lại gần tôi đang đứng chờ ổng nãy giờ. Sự mệt mỏi sau 1 ngày làm việc vất vả chợt tan biến, khi tôi đeo “cái balo ngược” bự chảng đứng đó nhìn ổng cười. Ánh nắng chiều tà phủ xuống đầu nhợt nhạt sắp tắt. Những cơn gió chiều lồng lộng lùa vào khoảng sân rộng đung đưa cây cỏ và làm tóc tôi khẽ tung bay. Thầy từ trên cao ngó xuống, khuôn mặt đã già đi hơn lúc tôi gặp ổng lần đầu trên giảng đường chút xíu. Nhưng vẫn còn soái và ngầu lắm. Vẻ điển trai, tuấn tú vốn có đã “mặn” thêm vài phần sau khi đã có vợ có con. Chính tôi là vợ còn cảm nhận toàn thân ổng ngày càng toát ra vẻ quyến rũ của người đàn ông có gia đình hơn hồi xưa rất nhiều. Thấy mình ngày càng xuống sắc mà chồng mình phơi phới như thế quả là có chút tủi thân và ghen tị. Giờ mà ổng muốn cưới thêm vợ bé chắc gái nó đăng kí xếp hàng từ đây ra tới Hà Nội cho nhìn tôi, khẽ đưa tay vuốt tóc tôi cho gọn gàng, không để gió thổi bay nữa. Nhu mì hỏi- Bữa nay ở nhà 2 thằng giặc nó có đạp em nhiều không?- Đạp muốn chết đi sống lại luôn nè, anh về xử nó cho em Hai cái thằng này thiệt là !Nói rồi thầy bế bổng cả mẹ lẫn con vào nhà, không quên đặt lên trán tôi 1 nụ hôn nhớ nhung. Gian bếp đã ngập tràn mùi thức ăn thơm phức, dì Phương và dì Hồng - người giúp việc mới đã bày biện tất cả trên bàn ăn, chờ tôi và thầy vào cùng nhau dùng bữa tối. Hoá ra hạnh phúc đơn giản chỉ có vậy !

nên gọi anh là thầy hay chồng